Một góc nhìn nội tâm từ quyển sách “Tôi tự học”

Tôi tự học

Một bài viết chia sẻ góc nhìn cá nhân từ quyển sách “Tôi tự học” của tác giả Nguyễn Duy Cần.

“Muốn cho thân không bệnh, trước phải để cho tâm không bệnh”
– Tuân Sinh Tiên

Bị tụt cảm xúc, giảm động lực, thì mình làm gì?

Mình làm nhiều thứ, trong đó có chọn sách để đọc. Điều này giúp mình bình ổn tâm trí, đối thoại nội tâm và tìm ra những điều mà tác giả giúp mình diễn giải rõ ràng và sâu sắc.

Những câu văn hay, những đoạn văn ý nghĩa là một tiếng dội của lòng mình.

Khi đó, mình cảm thấy thông suốt hơn, khi hiểu chính mình và thêm nội lực mạnh mẽ. Khi đó, mình cảm thấy tự do hơn, khi không còn bị ràng buộc tinh thần vào hoàn cảnh. Và khi đó, mình cảm thấy biết ơn khi giữ sự trân trọng cuộc sống hiện tại, khi còn được thở, được sống có ý nghĩa, được hạnh phúc.

“Tôi tự học” của Học giả Nguyễn Duy Cần

Một quyển sách không chỉ đơn giản là phương pháp tự học, mà còn là phương pháp tự lập thân — cách ta sống, ta làm việc, cách tìm kiếm ý nghĩa cuộc sống.

Một quyển sách, mà dù đã xuất bản hơn 85 năm, vẫn giữ trọn vẹn tinh hoa và giá trị. Một di sản trí tuệ!

Điều đó thật sự quá phi thường, mình cảm thấy vô cùng khâm phục và ngưỡng mộ tư tưởng, tài năng, sự tận tâm của Cụ Nguyễn Duy Cần.

Nhưng điều mình muốn chia sẻ ở bài viết này lại không phải về phương pháp tự học trong quyển sách, mà đó là một góc nhìn khác của mình về cuộc sống hiện đại.

Chúng ta có rất nhiều phương tiện, hình thức để kết nối thông tin, liên hệ, trao đổi, làm việc, giải trí.

Nhưng lạ thay, khi dễ kết nối cũng là lúc dễ mất kết nối.

Không còn lạ nữa khi một sự cố xảy bất ngờ xảy ra, ta không truy cập được vào Zalo, Facebook hay ChatGPT.

Thế nhưng, dễ mất kết nối nguy hiểm nhất, là chúng ta tự mất kết nối với chính ta.

Chúng ta có thể tìm kiếm, tra cứu mọi thứ online, nhưng lại không hiểu rõ chính mình.

Triệu chứng “không hiểu rõ chính mình”

– Mình không thấy vui nữa!

– Tại sao mình phải làm điều này?

– Mình không còn động lực!

– Mình đang nỗ lực vì điều gì?

– Lướt điện thoại không ngừng, nhưng lại cảm thấy trống rỗng, thậm chí kiệt sức!

Khi mất kết nối với chính mình, cũng chính là mất kết nối với thân – tâm – trí.

Một căn bệnh phổ biến mà cụ Cần đưa ra đó chính là người ta để mắt cái phụ nhiều quá mà quên mất cái chính yếu.

Cụ chỉ ra rằng, trong hôn nhân, người ta thường bỏ qua những điều cốt lõi như tính tình có hòa hợp không, có biết yêu thương và làm cho nhau hạnh phúc không, mà lại chăm chăm vào những thứ bên ngoài như môn đăng hộ đối, tuổi tác, tài chính – thậm chí cả con cái, sự nghiệp, thành tích cũng trở thành thước đo.

Phiên bản hiện đại của “môn đăng hộ đối” trong cuộc sống của chúng ta là gì, đâu là những áp lực bên ngoài kéo bạn khỏi chính mình?

. Xã hội bảo ta phải “thành công” trước tuổi 30, có nhà, có xe, có sự nghiệp, nhưng điều gì thực sự khiến ta hạnh phúc?

. Ta cố gắng trở thành “con ngoan, trò giỏi, nhân viên xuất sắc,” nhưng thực sự ta muốn trở thành ai?

. Ta bị cuốn vào việc làm vừa lòng mọi người, từ bạn bè đến đồng nghiệp, nhưng ta đã làm bạn với chính mình chưa?

Ta đi khám khi cơ thể đau, uống thuốc khi thân có bệnh. Nhưng những lúc tâm và trí ‘bệnh’ với cảm giác chán chường, mất phương hướng, ta đã có “toa thuốc” nào cho nó chưa?

Những câu hỏi có lẽ vừa khó mà cũng vừa dễ để trả lời.

Mình may mắn đọc quyển sách này khi đã “sống đủ lâu”, đọc đủ lượng. Nếu là 2 năm trước, có lẽ mình sẽ không thấy gì ngoài vài lời khuyên.

Còn bây giờ, khi đã thấy mình từng lạc hướng, từng mất kết nối, từng sống mà không thật sự sống, thì từng trang sách của Cụ Nguyễn Duy Cần như lời thì thầm tỉnh thức.

Lúc ta thôi hỏi: “Người ta nghĩ gì về mình?”
Là lúc ta bắt đầu hỏi: “Mình nghĩ gì về chính mình?”

Leave a Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *